Anh cứ đi xa thật xa
Để lại sau lưng nỗi chờ của em
Hoang hoải và miệt mài
Như con kiến tha lâu ngày đầy tổ
Cành đào ngậm sương chờ nở rộ mỗi đầu xuân.
Anh
Mình có hẹn hò gì đâu
Mình có hứa gì với nhau đâu
Vậy mà em vẫn đợi
Đợi đến lúc cọng cỏ nói với đám mây
“Mình yêu nhau nhé!”
Đợi đến lúc giọt sương nơi đất lạ xa xôi
Thỏ thẻ trên vai anh, bảo :
“Có con Mèo đang ngồi đợi ở nhà”
Đợi anh mang ánh cầu vồng sặc sỡ
Từ nơi cùng tận chân trời
Về lồng vào tay em
Ngọt ngào và lãng mạn như cái cách anh hay thế
Đợi cỏ mọc bời bời trong trái tim em héo úa
Mặc kệ
Anh về rồi sẽ đem những mầm cây mới
Ươm xanh lại tim em hoang dại
Gạt hết đi những mảng cỏ um tùm.
Đợi đến khi chợ âm dương lên đèn
Em không phải quờ quạng tìm anh trong bóng tối..
Anh
Mình có hẹn hò gì đâu
Anh có hứa hẹn gì với em đâu
Vậy mà em vẫn đợi
Em chẳng sợ anh cắn gẩy gót lem nhem cuộc đời em
Rồi bỏ lơ không nhìn nữa
Em chẳng sợ những chiều hoàng hôn vắt vẻo trên môi
Nhìn về phía chân trời bỗng dưng òa khóc
Và nghe nắng
Tận cùng mây
Pha phả
Thút thít cùng em.
..
Một xanh nghiêng nắng
Em dây dưa dền dứ chẳng muốn dậy
Vì gương mặt anh yên bình như một giấc mơ say
Giấc mơ không có đầu có cuối
Em ngẩn ngơ nhìn
Đưa ngón tay vẽ lại từng đường nét
Nhoẻn miệng cười ngắm anh trong bộ dạng lúc ban mai
Rồi anh lại đi..
Anh
Anh cứ đi xa thật xa
Để lại sau lưng bờ môi em khắc khoải
Lõng bõng trong lòng những ngổn ngang
Nhìn con cánh cam khoe bộ áo chấm bi giữa vườn hoa sao nhái
Em ước mình có đôi cánh nho nhỏ như nó
Để bay đến nơi nào có anh
Rúc vào lòng anh khe khẽ
Để rồi anh cười bảo :
“Em cứ như con mèo”
Em sẽ cười xòa và ôm anh thật chặt
Như lúc mình mới biết nhau..
Anh
Em cứ khờ khạo đợi
Đợi trên đống lửa của nỗi cô đơn
Đợi anh mỏi gối ngóng bình yên
Cần người ủi đồ và lo cơm nước
Đợi anh về mắng yêu :
“Em là con mèo ngốc”
Đợi anh về
Em choàng tỉnh những dấu yêu..
Ngọc Trâm Anh
Photo : Mèo Mèo